Với mong muốn cống hiến hết mình cho sự nghiệp giáo dục, thầy đã chọn điểm đích đặt chân cuối cùng chính là “ngôi nhà nhỏ” mang tên trường THCS TT Trâu Quỳ. Điều tôi ấn tượng nhất ở thầy trong buổi đầu gặp gỡ tại ngôi trường THCS TT Trâu Quỳ - nơi chúng tôi có những năm tháng gắn bó cùng nhau – đó là dáng người nhỏ nhắn, nụ cười tươi rói cùng ánh mắt đầy thân thiện, hiền từ của thầy. Và cũng cũng chính vì lẽ đó, không chỉ tôi mà rất nhiều những đồng nghiệp khác và cả các em học sinh đều rất quý mến thầy.
Nhờ có thầy “xuất hiện” ở “mái ấm” THCS TT Trâu Quỳ mà tôi thấy câu nói: “Mỗi ngày đến trường là một ngày vui.” thật không sai chút nào. Ở nơi nào có thầy, là nơi đó có niềm vui, có tiếng cười, với những câu nói đầy tếu táo nhưng cũng thật sâu sắc của thầy. Không chỉ có vậy, sau một vài năm gắn bó cùng thầy tôi nhận thấy không chỉ một vài học sinh mà rất nhiều học sinh luôn mong ngóng, chờ đợi đến tiết thể dục của thầy. Vì ở tiết học đó, các con không chỉ đơn thuần là được vận động, tập thể thao, mà trong mỗi giờ học thầy còn dạy cả chúng những bài học, những kinh nghiệm sống thật quý giá trong cuộc sống xen lẫn những câu chuyện đùa vui nhưng vẫn mang đầy ý nghĩa.
Có thể nói, với tình yêu trẻ, sự nhiệt huyết, hăng say của mình, thầy đã để lại những dấu ấn khó phai trong lòng nhiều thế hệ học sinh, phụ huynh. Cùng với đó, là những thành tích thật đáng ghi nhận, tôi luôn xem thầy như một tấm gương, một đàn anh để học tập và noi theo.Sáu năm trong nghề là sáu năm thầy cống hiến, hi sinh hết mình vì sự nghiệp: không chỉ luôn hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao mà thầy còn khiến tôi và mọi người thật thật bất ngờ và cảm phục khi chỉ là một thầy giáo trẻ nhưng năm học 2018-2019,thầy đạt Giáo viên giỏi cấp huyện và cùng năm đó, thầy được tặng danh hiệu ‘chiến sĩ thi đua cấp cơ sở”.
Trong những năm tháng cống hiến cho nghề, thầy nhanh chóng khẳng định năng lực chuyên môn, nghiệp vụ của mình. Với những kiến thức đã được học ở trường, kinh nghiệm đúc kết từ công việc thực tế và không ngừng học hỏi bạn bè đồng nghiệp, những thế hệ đi trước, trong các đợt huấn luyện học sinh thi đấu các giải thể dục thể thao cấp cụm, huyện và cao nhất là thành phố, thầy được đánh giá cao về chuyên môn, nghiệp vụ cũng như các kinh nghiệm huấn luyện và giảng dạy của mình.
Có lẽ vì giảng dạy bộ môn thể dục nên chúng tôi luôn nhìn thấy được ở thấy sức khỏe, sự nhanh nhẹn. Và điều đó được thể hiện ngay trong những việc làm của thầy. Ngoài những giờ lên lớp chỉ cần trường, lớp cần, hay bất cứ ai đó cần là thầy có mặt ngay, sẵn sàng xắn tay làm bất cứ việc gì mà không nề hà như sửa chữa điện, máy tính, đến việc sửa đường thoát nước hay trồng cây xung quanh trường, những công việc mà chúng tôi thường vui goi là “những công việc không tên”. Có những khi chỉ cần một cuộc điện thoại: “Em ơi, dây mạng lớp chị bị hỏng rồi, em lên xem giúp chị nhé” là hai phút sau thầy có mặt luôn. Hay có những khi tôi phải chuyển đồ lên lớp chủ nhiệm ở tầng ba, chỉ cần thoáng thấy tôi – một cô giáo bé nhỏ - là thầy đã nói ngay “để đấy để anh bê giúp”, “từ sau nếu cần hỗ trợ, cứ gọi anh”. Không chỉ mình tôi và tất cả mọi người trong trường đều nhận được sự hỗ trợ từ thầy. Có lần tôi đã hỏi thầy: “Anh ơi, sao em thấy việc nào ở trường cũng có anh? toàn những việc không tên….Nếu anh mệt, anh có thể nghỉ mà…!”. Ngay lập tức tôi nhận được câu trả lời từ thầy, và tôi cũng đã lấy đó là phương châm sống và làm việc cho mình: “Ừ, làm nhiều cũng mệt em ạ, nhưng anh còn trẻ, với anh được gặp gỡ, được thấy nụ cười của mọi người là anh thấy vui, thấy hạnh phúc rồi. Dù đó có là công việc gì đi chăng nữa chỉ cần giúp được là anh sẽ làm, …”. Thầy là vậy đấy, không quản ngại nắng mưa, gió bão, chỉ cần mọi mọi cần là thầy có mặt ngay, không kể sớm tối. Hình ảnh của thầy bám trường, bám lớp để làm những công việc tưởng chừng rất khó nhọc ấy làm tôi nghĩ tới câu hát : “Người thầy vẫn lặng lẽ đi về sớm hôm, giọt mồ hôi rơi nhòe trang giấy”.
Những giọt mồ hôi mà thầy đã rơi tại ngôi trường THCS TT Trâu Quỳ thân yêu này, không chỉ đơn thuần là những giọt mồ hôi rơi vì mệt, vì nóng mà đó còn là những giọt mồ hôi của tình yêu nghề, của trái tim đầy nhiệt huyết cống hiến. Thật trân trọng biết bao những giọt mồ hôi ấy!
Thời gian gần đây, diễn biến tình hình dịch bệnh ngày càng phức tạp và khó khăn và cũng có lẽ vì thế mà sự vất vả lại hiện rõ trên đôi vai người thầy trẻ tuổi. không chỉ ở trường mà còn là ở nhà, ở địa phương…bất kể nơi đâu cần là thầy sẵn sàng có mặt. Từ việc đi hiến máu tình nguyện hàng năm, đến việc tham gia công tác tuyên truyền phòng chống dịch bệnh ở địa phương, trực y tế ở trường… Hay một công việc tưởng chừng như chỉ dành cho những người thạo tin học và có nhiều thời gian như nhập dữ liệu tiêm phòng Covid -19 trên địa bàn Thị Trấn Trâu Quỳ và ở quê hương Kiêu Kị thì thầy đều tham gia. Thầy không ngại phải ngồi từ sáng tới tối khuya để cập nhật và hoàn thành dữ liệu tiêm. Có những hôm ngồi cùng thầy nhập dữ liệu mà tôi thấy thấy hăng say quên cả ăn và uống nước.Thật đúng với tính cách: “Việc hôm nay, chớ để ngày mai của thầy”. Tôi đã hỏi thầy : “Anh ơi, sao anh không nghỉ tay một chút để ăn và uống cho bớt mệt, để mắt được nghỉ ngơi ?!” Thầy trả lời tôi rằng: “Anh chưa đói, anh muốn làm cho xong sớm vì công việc của mình còn liên quan tới nhiều người khác, mình hoàn thành sớm thì những người khác cũng sẽ được hoàn thành sớm và về với gia đình sớm hơn”.
Thầy là vậy đấy, chỉ luôn nghĩ cho người khác mà quên nghĩ cho bản thân mình. Ôi! Khi nghe được những câu nói này của anh, sao tôi lại thấy ấm lòng đến vậy! Dường như nó đã tiếp thêm cho tôi sức mạnh, ý chí để đồng hành cùng anh trên chặng đường “sư phạm gian nan”, vì mầm non tương lại của đất nước mà chúng tôi đang theo đuổi.
Có lần tôi được thầy tâm sự: “Ước mơ của anh từ nhỏ là được làm cầu thủ bóng đá. Anh yêu trái bóng, yêu nghề giáo và yêu những cô cậu học trò hồn nhiên. Và anh muốn truyền niềm đam mê thể thao, tình yêu ấy cho thật nhiều thế hệ học trò. Đó là nguồn động lực để anh làm tốt mọi việc mặc dù đôi khi có chút khó khăn”, “Ai cũng chọn việc nhẹ nhàng, gian khổ sẽ dành phần ai?” Những lời tâm sự ấy của thầy như thôi thúc, thức tỉnh trong tôi phải phấn đấu hơn nữa trong sự nghiệp trồng người.
Có thể nói, những điều mà thầy đã làm được trong suốt những năm học qua đã đánh dấu bước đầu “đầy hanh thông” trong sự nghiệp của thầy. Đó sẽ là nền tảng, là động lực để thầy phấn đấu, làm tốt hơn xứ mệnh của mình. Những cố gắng nỗ lực của thầy góp phần không nhỏ vào bảng thành tích của nhà trường nói riêng và của nền giáo dục huyện Gia Lâm nói chung. Một lần nữa, tôi xin gửi lời cảm ơn thầy, một người anh, một người bạn, một người thầy đã truyền cho tôi ngọn lửa đam mê với nghề, truyền cho tôi sức mạnh để vượt qua những chặng đường dài đầy khó khăn phía trước. Luôn yêu và kính trọng thầy-thầy giáo Nguyễn Duy Mạnh -“Người thầy” của lòng tôi.
Gia Lâm, ngày 25 tháng 11 năm 2021
Nguyễn Hải Yến